Hồi ấy, trước nhà tôi là một cánh đồng năn ngút ngàn xanh đến tận chân trời. Từ sau mùa cấy đến đầu mùa gặt là khỏang thời gian con trâu được phép nghỉ ngơi. Chủ trâu từ tứ xứ đưa chúng đến để hưởng thụ cỏ non, để bù đắp công sức sau một mùa cày và để lấy sức cho mùa cộ lúa.
Năm 1997, hãng phim Giải phóng giao cho chúng tôi thực hiện bộ phim tài liệu về con trâu. Bấy giờ là mùa sa mưa, đồng ruộng bắt đầu loang lóang nước. Chúng tôi thực hiện những cảnh quay đầu tiên tại ấp Đồng Sậy, thuộc huyện Thới Bình – Cà Mau. Chiều hôm ấy, sau khi nghe chúng tôi trình bày những yêu cầu về một hiện trường, anh Khánh – trưởng ban nhân dân ấp – liền chèo xuồng đi rước mấy người chủ trâu trong xóm đến nhậu. Sáng hôm sau, một cánh đồng vào mùa diễn ra y như thật: Trâu cày, trâu bừa, trâu trục, trâu nhơi cỏ, tiếng ví thá vang đồng của người nông dân, tiếng nghé ngọ của trâu nghé và những chú mục đồng . . . tất cả chỉ là diễn, diễn mà như thật, thật đến nổi diễn viên chuyên nghiệp chưa chắc đã diễn bằng.
Sau cảnh quay ấy, tất cả nông cụ được chuyển lên xuồng để đưa vào kho, đàn trâu tự do ăn cỏ. Bất chợt, một chiếc máy cày chạy ra đồng, lao vào giữa đàn trâu. Những con trâu hỏang hồn bỏ chạy, có con ngơ ngác đứng nhìn chiếc máy cày. Chúng tôi thu được những khung hình vô cùng đắt giá mà không hề tính trước, cũng không có trong kịch bản. Đó là hình ảnh “đi chổ khác chơi” của một kiếp trâu khi cơ giới nông nghiệp ra đời.
Ba tháng sau, lúa phủ xanh đồng, sắp sửa vào mùa nước nổi, chúng tôi về Hồng Dân, Bạc Liêu để quay cảnh mùa len trâu. Nhưng suốt ba ngày lang thang trên cánh đồng chó ngáp, chúng tôi chẳng tìm đâu ra một cánh đồng hoang, cánh đồng đầy trâu như thời thơ ấu của mình. Những vuông tôm chằng chịt như bàn cờ, những dòng kinh, những bờ đê thẳng tấp, những dãy nhà ngói đỏ giăng giăng. Những thằng Thành, thằng Lập, thằng Nam, những bác Hai, chị Vân, chị Cúc của một thời chăn trâu khét nắng bây giờ nói chuyện vàng cây vàng lá sau mỗi vụ tôm.
Hóa ra mình chính là người lạc hậu, cứ ngỡ về đây sẽ gặp lại mùa len trâu như gặp lại tuổi thơ mình. Hồi ấy, trước nhà tôi là một cánh đồng năn ngút ngàn xanh đến tận chân trời. Từ sau mùa cấy đến mùa gặt là khỏang thời gian con trâu được phép nghỉ ngơi. Chủ trâu từ tứ xứ đưa chúng đến để hưởng thụ cỏ non, để bù đắp công sức sau một mùa cày và để lấy sức cho mùa cộ lúa. Ở đây có những người chăn trâu chuyên nghiệp, mỗi người có thể lãnh chăn một trăm, hai trăm con trâu tùy theo sức của mình. Chẳng hiểu từ khi nào và lý do gì, người ta gọi đó là mùa len trâu. Khi trâu đã nhập thành bầy, những con trâu đực cổ bắt đầu nghinh chiến, chúng đấu nhau quyết liệt để giành ngôi vị cầm bầy, xem ra cũng giống hệt như những đại ca tranh quyền cai trị trong giới xã hội đen. Lúc bấy giờ, người chăn trâu chỉ cần quản con trâu cầm bầy là quản được tất cả. Và, bản thân chúng cũng tự biết bầy đàn của mình để không lẩn lộn với những bầy trâu khác. Khi gió bấc bắt đầu rao ngọn cũng là lúc trâu nhớ nhà nhớ chủ, chúng ngơ ngác, ngóng trông rồi tự động tách bầy để lặn lội về quê. Người chăn trâu cực nhất là lúc ấy, phải cột dây mũi chúng vào cọc để chờ ngày chủ đến đón. Trong mối quan hệ giữa chủ trâu và người chăn trâu cũng có những quy định bất thành văn. Ví dụ như trâu chết do dịch bệnh hay do bom đạn chiến tranh thì chỉ cần báo ngay cho chủ biết mà không phải bồi thường. Công giữ mỗi con trâu trong một mùa được tính bằng lúa, nếu trâu ốm sẽ bị trừ công và mùa sau họ giao cho người khác giữ. Có những chủ trâu tốt bụng, khi đến đón trâu về, họ tặng cho người chăn trâu áo quần và bánh mứt.
Hồi ấy tôi thèm có một đôi trâu nhưng chỉ là mơ ước. Người ta nói: Nhịn thuốc mua trâu, nhịn trầu mua đất. Đất với trâu là thước đo giá trị tài sản của nhà nông. Uy thế, địa vị của người nông dân trong làng xóm, trong cộng đồng phụ thuộc vào số lượng trâu và đất. Không có đất, không có trâu, tôi luôn luôn thấy mình thấp hèn, nhỏ bé trong quan hệ bạn bè.
Bây giờ, trở về quê cũ tìm trâu để quay phim, lại bị bạn bè xưa cười chê mình ngây ngô, rồ dại. Thằng bạn tôi nói: : “Trâu hả, xưa rồi Diễm, ngay cả chiếc máy cày, mấy mươi năm trước nó là niềm mơ ước của nông dân xứ mình, bây giờ mầy thấy đó, chỉ là đống sắt vụn”. Nó vừa nói vừa chỉ tay ra sau hè, chổ mái hiên che chiếc máy cày đầy nhện giăng và bụi bám.
Tôi nghe mừng cho bà con, một sự đổi đời mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng tiếc cho bộ phim của mình, nếu không có cảnh mùa len trâu thì không thể gọi là phim.
May thay, một hôm tình cờ ghé vào một tiệm ảnh ở Cà Mau, thấy nghệ sĩ nhiếp ảnh Nam Sơn phóng một cuốn phim tòan là trâu. Trời ạ, đúng là trâu len ! Tôi hỏi ông chụp cái nầy ở đâu vậy. Sơn nói: “ Cũng tình cờ thôi, hôm nọ về Cái Tàu mua đất, tình cờ gặp một cánh đồng hoang . . .” Rồi Sơn nhìn tôi trân trân: “Ông làm gì mà thấy trâu mừng hơn thấy vàng vậy ?”. Tôi nói: “ Thì vàng đây chớ còn gì nữa”.
Không cần phải báo với hãng phim, tôi thuê chiếc caméra M9000 rồi nhờ anh phóng viên của đài truyền hình đi ngay xuống vàm Cái Tàu bằng đò dọc. Thì ra, ở phía sau dòng sông Trẹm còn có một mùa len trâu “thu nhỏ”: Một cánh đồng năn chật hẹp, một đàn trâu năm bảy chục con, một thằng bé đầu tóc bù xù, vàng hoe bơi xuồng lùa trâu trong nắng chiều lấp lánh. Tôi chợt nhớ đến Hòang Anh Việt, một nhà thơ đã gát bút về với ruộng đồng:
Có thể rồi tôi đi làm ruộng
Cây phảng trên vai, cơm nguội, mắm đồng
Nuôi con lớn khôn ba tôi chỉ cần có thế
Không vẩn đục cuộc đời, không gợn chút bon chen
Có thể rồi tôi đi giữ trâu len
Giữa mênh mông đồng cỏ năn, tôi với chiếc xuồng con làm bạn
Mái tóc bù tung vàng hoe cùng nắng
Nghe lỏm bỏm bước trâu về, lắng đọng những buồn vui.
Đó là bài thơ Việt viết cách nay gần hai mươi năm, trước khi anh bỏ cơ quan Hội văn nghệ để về quê. Một bài thơ đẹp, một ước mơ đẹp. Nhưng Việt bây giờ không phải làm ruộng, không phải giữ trâu len. Nghe nói anh đang nuôi tôm sú ở Tân Thành, giàu lắm.
18 nhận xét:
Bài viết này và nhiều bài ký khác sâu nặng tình quê
he.he..
"Trâu ơi ta bảo trâu này
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta" ( Ca dao - Học thuộc lòng)
Bao giờ nước nổi..ngập nhà
Ta, lưng trâu cởi ta bà..rong chơi
Ngồi lưng trâu ngắm ngang trời
Vi vu thổi sáo thả đời..ngao du
Mắt mơ màng cỏi tít mù
Mục đồng một thuở mộng du nghe về.
he.he..
" Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu..sướng lắm chứ!!
Ngồi lưng trâu
ta
Sờ cu trâu..rồi..ta..bóp cu trâu!!"
hehe..he ( vì câu hát nhại lời nên em không dẩn tựa và tác giả --nhưng em chắc chắn là bác biết! he.he..he)
Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu sướng lắm chứ
Ngồi mình trâu phất ngọn cờ lau
Và miệng hát ngêu ngao (đồng dao)
Chăn trâu thật không sướng như trong đồng dao đâu. Cha tôi - con bần cố nông thứ thiệt từng chăn trâu - bảo thế!Bác Danh ui, có nhiều sự ra đi hay thay đổi làm mình đau lòng nhưng cũng nên vui mừng nếu đất nước VN ngày càng bớt cảnh "con trâu đi trước cái cày đi sau, chồng cày vợ cấy còn con trâu đi cày"
Bác Sơn Nam thế nào? Sau Hồ Biểu Chánh, Bình Nguyên Lộc....cây cổ thụ Sơn Nam trong dòng văn chương Nam bộ có qua được con trăng nầy không? Bác đã từng Lạy Trời rồi đó, tiêp tục Lạy Trời nhá!
Hồi nhỏ chỉ thích đi giữ trâu và tán gái! Thấy bọn giữ bò rất coi thường, heheh!!!
hóa ra cái cảnh thường thường quê mùa kia đã phải trở thành hiếm có, xa lại. Trâu ắt là chẳng giá trị bằng tôm. Và phận người thì chắc chắn là không thể quý như...giá đất lên vùn vụt.Phải không anh?
Chúng ta có cả rừng vàng, biển bạc, nhưng chúng ta hóa rừng thành trọc và hóa biển thành lầy.
quê hương Nam bộ ơi!
Bài ký hay quá! Văn của bác luôn đậm chất Nam bộ. Đọc mà thấy sướng! À, Tân Thành bác nhắc tới có phải ở Hàm Thuận Nam- Bình Thuận không ạ?
Cảm ơn các bạn.
ten k: Mục đồng một thuở mộng du quay về - Hay quá !
Ống kính:Trong câu chuyện nầy chỉ muốn nói đến sự ra đi tất yếu của con trâu khi cơ giới nông nghiệp ra đời. Một sự sòng phẳng mà đau lòng.
TÕM:Tân Thành trong bài nầy là một làng quê vùng ven Cà Mau
(còm thêm)
hì hì.
Tại trưa nay em vội, nên bài hát nhại em còm..chưa đúng!
Đúng của nó là..
" chạy theo trâu.." chứ không phải "ngồi lưng trâu"
Hình ảnh những chú bé mục đồng tung tăng nghịch ngợm với những chú trâu vẽ nên một cảnh thanh bình..hiền hoà và rất dể thương không thua gì cảnh trí của bài hát chính thức.
Hi..em cung la con nong dan khong chuyen day anh, hoi nho, ba me cho viec canh chung may con chim an lua, Cu phai ngoi sat bo ruong go keng duoi chim tum lum.
Nhung kho noi, lam cuc nhoc nhu vay ma may nam troi khong du an, nha em phai bo ruong voi song duoc anh a. Mac du sau do em phai bab banh o ben xe.
Hi..rat co the sau nay em cung hoc theo Hoang Van Viet, the cung hay anh nhi?
Anh viết kịch bản phim "Mùa len trâu" made in VĐD để mần phim nhưa đi anh.
Ti Co nuong:Đã nói rồi, đó là cuộc chia tay sòng phẳng nhưng không thể không ngậm ngùi cho một kiếp trâu.
QV:Anh không thích phim truyện, anh đã làm phim tài liệu về kiếp trâu rồi
Ai đã từng đi chăn Trâu mới thấu được hết cái thú của chăn trâu, tôi nhớ lúc bé xíu xiu, nắm đuôi Trâu và trèo lên cái khuỷu chân của nó rồi ì ạch mãi mới leo lên được lưng trâu. Ôi thôi, cảm giác như 1 vị anh hùng! Ai bảo chăn trâu là khổ nhỉ? Nhà tôi không nuôi Trâu nhưng cứ rãnh là tôi đi chăn Trâu ké để được ngâm mình trong nước chơi trò đuổi bắt, nặn đất sét và bày biện ra đủ thứ trò chơi dân gian...đến nỗi để trâu ăn lúa. Cảm giác mạnh nhất là bị đĩa đeo. Trải qua thời thơ ấu như thế thì chắc chắn rằng không ai là không thắm đượm tình quê. Tôi mê nhất cái món cá lóc nướng trui bằng rơm, thứ nhì lá cá lóc nấu cháo ăn với rau đắng mọc ở ruộng, chẹp chẹp món này mà nhậu thì bá cháy bò chét, hehe. Nhiều đứa trẻ thành thị hiện nay thậm chí không biết con Trâu là con gì, buồn ghê! " Chúng ta thuộc về quê hương cũng như con cái thuộc về Mẹ"
đọc bài này em tưởng tượng ra một phim về mùa len trâu nên như thế nào, không phải như phim của Nguyễn Võ Nghiêm Minh đã làm, hơi chán
Ông anh làm em nhớ nhà quá!
Thằng Cu Đen này ngày xưa cũng từng đi chăn trâu. Có lần dắt cả bầy lội sông Trẹm qua đồng bên kia, gặp bầy trâu lạ, cả hai bên lao vô giáp lá cà. Em với thằng chăn trâu "phe địch" không biết cách nào can nên đứng khóc. Khóc hết nước mắt mà mấy con trâu hổng chịu thu sừng, tức quá hai thằng cũng ôm nhau lăn xuống đìa trấn nước.
Hôm đi thường trú ở Đồng Nai, em tình cờ bắt gặp một mớ trâu tung tăng ở Nhơn Trạch, nó ăn cỏ hối hả lắm anh à, cứ như sợ khu công nghiệp nở nồi không còn cỏ để ăn vậy.
Hôm sau em rủ thằng Đoàn Dự đi chụp hình trâu, nó cười khì, bảo là còn lâu trâu mới hết. Thế là đi một mình. Em có cả mớ hình trâu nè!
Tái bút: Cò muốn nhìn trâu bằng xương bằng thịt thì phải ra quán Ba Hải ở Bưng Ông Thoàn, quận 9. Nhóc luôn anh!
"len trâu" chắc là phương ngữ miền Tây Nam bộ phải không anh?
Tôi xin được chia sẻ.
Đăng nhận xét