Thứ Hai, 22 tháng 9, 2008

Entry Của Út Cưng




Mẹ là vật báu chi mà con người ta phải nâng niu và trân trọng? Mẹ là vũ khí nào mà sau thành công của mỗi con người đều hằn lên hình bóng mẹ? Phải chăng mẹ là tài nguyên mà thượng đế đã ban tặng cho mỗi chúng ta? “Mẹ”, một từ thôi mà sao thiêng liêng thế. “Mẹ”, một từ thôi mà sao ấm áp thế. “Mẹ”, chỉ một từ thôi nhưng là cả một bầu trời. Cũng như một câu nói mà tôi rất tâm đắc: “Mỗi con người từ lúc sinh ra đều được tặng một kỳ tích, và kỳ tích đó chính là mẹ.”

Ở Nhật Bản, người ta thường kể một câu chuyện cổ rằng “Ngày xưa, khi thượng đế tạo ra những sinh linh nhỏ bé được gọi là con người, Ngài đã tưởng mọi thứ đều hoàn chỉnh cả. Nhưng không, một ngày nọ, thượng đế nhận ra rằng, con người cần phải có một bàn tay chăm sóc, nên Ngài đã phái các cô tiên xinh đẹp nhất, hiền dịu nhất trên thiên đường bay xuống trần để chăm sóc cho con người, các cô tiên ấy được gọi là “Mẹ”. Đó là một truyền thuyết, nhưng tôi tin rằng đó là một câu chuyện thật. Nó tồn tại trorng giấc mơ tôi, trong ý nghĩ của tôi, và trong lòng tôi. Đối với tôi, mẹ là cô tiên đẹp nhất, hiền dịu nhất, mà một cách tình cờ nào đó thượng đế đã tặng cho tôi.

Đối với tôi thì như thế, mẹ luôn đẹp và tuyệt vời. Và cái định lý ấy chỉ được tôi thừa nhận từ vài tháng trở lại đây. Nhớ lại trước đây, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Tôi và mẹ vốn khắc khẩu nhau, mẹ luôn chăm sóc cho tôi một cách quá mức và tôi luôn cảm thấy khó chịu về điều đó, bởi tôi là một cô bé mười ba tuổi với cái bản tính ngang bướng, ưa lì. Tôi ghét lắm, ghét những lần mẹ cấm tôi chạy xe đạp ra đường lớn, cấm tôi long ngong ngoài phố hay ăn vặt quanh đường. Tôi và mẹ thường hay cãi nhau về những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi chưa từng một lần thử ướm mình vào mẹ, chưa từng dùng trọn một phút để thử biến mình thành mẹ, một người phụ nữ bốn mươi, lúc nào cũng lụi cụi trong bếp lo từng bữa ăn cho chồng con, biến thành người phụ nữ chỉ biết dành trọn cả cuộc đời mình để nghĩ về hai cô con gái. Chưa, chưa bao giờ. Tôi chỉ biết nghĩ cho riêng bản thân mình. Mỗi lần tôi và mẹ cãi nhau, mẹ lại làm cho tôi một ly nước chanh, rồi hỏi tôi có muốn ăn gì không, ngay cả khi tôi sinh sự, mẹ vẫn quan tâm tới tôi. Tôi đã không biết mà cứ lờ đi, cứ ép buộc bản thân mình nghĩ rằng mẹ là người có lỗi để lương tâm không bị cắn rứt.

Rồi…chúng tôi cứ thế, như hai kẻ lữ khách lang thang sống qua ngày giữa sa mạc, không nói chuyện với nhau ngần nào hay ngần ấy, tưởng chừng như mọi thứ cứ diễn ra như một vòng tuần hoàn. Rồi một hôm, cũng cái tính ngang bướng ấy, tôi lê la cùng nhóm bạn ăn vặt ngoài đường, nào biết rằng dạ dày của mình đâu được khoẻ khoắn như người khác. Hôm ấy về, tôi đau bụng tưởng như mình sắp chết. Mẹ đã nắm chặt tay tôi, động viên tôi cố gắng, nhưng tôi nào để ý, cứ khóc mãi vì cơn đau hành hạ. Đêm đó tôi không ngủ mà cứ nằm rên la, mẹ ngồi kế bên tôi, luôn nắm chặt tay tôi. Cứ mỗi lần nghe tôi kêu đau là mẹ bấu chặt tay tôi, rồi một lúc sau mẹ khóc. Mặc dù đau lắm nhưng tôi vẫn dừng mắt lại mà nhìn mẹ, cảm nhận được nước mắt mẹ rơi xuống tay tôi. Trong cơn đau quặn thắt, bỗng một cái gì đó làm tôi tê cứng, một thứ tình cảm nào đó vùng lên trong tôi, nó bất chấp cơn đau mà cứ ghì chặt tim tôi lại. Phải chăng đó là tình yêu, tình yêu của mẹ dành cho tôi, nó có thể thắng được một cơn đau dữ tợn. Rồi cơn đau bụng của tôi kéo dài suốt ba ngày, ba ngày để tôi nhận thức được tình yêu mẹ dành cho tôi. Những ngày ấy, nhìn mẹ rất tiều tuỵ, nhưng đối với tôi, đó là lúc mẹ đẹp nhất. Nhiều lúc thấy tôi đau quá, mẹ lại kể chuyện cười cho tôi nghe, đọc cho tôi những cuốn sách hay, những lúc ấy tôi lại cảm nhận được tình mẹ thiêng liêng mà cao đẹp như thế nào.Nó làm tôi nhớ đến một câu văn của nhà văn Nguyên Hồng mà tôi đã được học trong lớp: “Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, được bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rom róm ở sống lưng cho mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng”. Quả thật vậy, và giờ tôi đang nhỏ lại, được dựa dẫm vào mẹ, được mẹ đút cho từng muỗng cháo. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy. Thế mà lâu nay tôi đã không cảm nhận được thứ tình cảm này, không phải vì mẹ không cho tôi, mà vì tôi không muốn nhận. Tôi yêu mẹ quá, giờ tôi mới hiểu được nỗi lòng của mẹ. Mặc dù cơn đau ấy khiến tôi tưởng mình như sắp chết, nhưng cũng nhờ nó mà tôi mới hiểu được lòng mẹ, hiểu được tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho tôi. Ngay hôm sau tôi hết bệnh, chắc thượng đế đã trừng phạt tôi đấy, trừng phạt vì những lỗi lầm mà tôi gây ra, và tôi thầm cảm ơn thượng đế, vì người vì đã cho tôi bài học quý trọng một cô tiên, và cảm ơn ngài đã cho tôi biết rằng tôi là đứa trẻ may mắn nhất trên đời. Từ hôm ấy, tôi luôn nói chuyện vui vẻ với mẹ, cùng coi những bộ phim mẹ và tôi thích, và đặc biệt là tôi đã cố gắng học rất nhiều. Đó là câu xin lỗi mà tôi muốn nói với mẹ.

Ai đó đã nói rằng “Hoa chỉ nở vào những khoảnh khắc đen tối nhất”. Nhờ có khoảnh khắc đen tối ấy mà tôi biết được mình sở hữu một bông hoa đẹp nhất. Giờ tôi không còn cảm thấy hối hận nữa, tôi hiểu rằng dù có tiếc nuối mọi chuyện vẫn không thay đổi. Tôi chỉ cố gắng bù đắp những tiếc nuối lỗi lầm ấy bằng cách tặng mẹ thứ mà mẹ thích nhất, đó là những điểm 10 của tôi.

TỐ NHI

15 nhận xét:

May N nói...

Con nhà tông nó vầy nè. Hì hì
Cô Út coi bộ "già trước tuổi" quá anh !

Huong nói...

Làm mẹ mà đọc con viết vậy chắc "đã" vô cùng, có lỗi gì cũng tha thứ hết thôi.
mới kêu con trai em qua cho nó đọc bài này
Không biết sách in sai hay cô chép sai, cái đọan Nguyên Hồng viết trong truyện "những ngày thơ ấu" là:
" ..., và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một thứ hơi êm dịu vô cùng".

CHI L nói...

Oh,một thiên tài không đợi tuổi,chúc mừng mẹ của Út cưng,cảm động wá hả chị?

Mùa đông khó quên nói...

trời trời, cái này mà không phải do gen thì là gì! Mai mốt thế nào chưa biết chứ giờ đọc entry của út cưng thế này là mẹ sướng thôi là là sướng nha.
gen này tốt quá, híhí

Tassa nói...

Một tâm sự xúc động, hé lộ một tài năng.

MAP M nói...

Hình như cháu nó không chỉ tự nói với mình.Nó đang "dạy" cho chúng ta một bài học :Chưa lớn nổi thành người ...Phải không anh Danh ?

Hoa Sen nói...

Mẹ luôn là người lo lắng, quan tâm đến con. Con thì cứ biết nhận những tình thương vô bờ ấy, đôi khi còn cộc cằn nóng nảy vì những chăm sóc ấy, nhưng mẹ đều không giận những lỗi lầm ấy của con mà vẫn thế vẫn luôn yêu con, vẫn luôn dịu dàng chăm sóc. “ Mẹ “ một từ rất thiêng liêng.

Phương Nguyên nói...

Mẹ của bé Út Cưng này được thượng đế tặng một món quà vô giá.

...PHÔI PHA ... nói...

Cháu rất thích cái cách suy nghĩ của bạn Nhi về mọi vấn đề và cái cách bạn hiểu rõ về "mẹ" cũng vậy...
Nhiều khi cả cuộc đời người mẹ tần tảo vất vả nhưng cuộc đời sẵn sàng vong ân bội nghĩa.Tình cảm của bạn Nhi thật đáng quý biết bao!

Ti Co Nuong nói...

Ủa có ai sửa lỗi chính tả cho entry nầy của Tố nhi hông ? Hổng lẽ là ba Danh ? :)
Tố nhi tâm sự..."với cái bản tính ngang bướng, ưa lì"...cũng hổng lẽ là thừa hưởng của ba Danh ? :))
Mẹ đâu có vậy, theo Tố Nhi tả là Cô Tiên hiền dịu mà!
Bài viết dễ thương lắm Tố nhi à!

Chiêu anh nói...

ái chà ..hai cô con gái ..hay thiệt ..

loc nguyen nói...

Hổ phụ sanh hổ tử, nhưng vậy là "mệt" cho "hổ phụ" ròai...

Pé Ngựa nói...

hic hic,papa post bai` văn cụa con lên blog ma` ko trả tiền cát-xê cho con nhe,ứ chịu đâu :((:((:((

Pé Ngựa nói...

hihi,cảm ơn mấy cô vs chú nhak,tại cái bai` này là con nộp mà cô ko chấm,chê con làm ko hay,bỏ uổng nên pa mới post lên :D,hihi,dc khen kia`,ngại ghia ak' :X:X:X:X

tranhung nói...

"...
Me. Cai tieng goi ma tu khi bap be
Den luc truong thanh con van chua hieu het chieu sau
Me co nghia la bat dau
Cho su song, cho tinh yeu, cho hanh phuc
Me , co nghia la duy nhat
Mot bau troi, mot mat dat, mot vang trang
...
Me, co nghia la anh sang
Mot ngon den thap bang mau con tim
Cai dom lua thieng lieng
Chay trong bao bung chay trong dem toi
Me, co nghia la mai mai
La cho di khong doi lai bao gio
..."
(Tho THANH NGUYEN)