Buổi sáng ra máy ATM kiểm tra tài khoản, ngoài số tiền đã rút hôm qua để chuyển cho Duy Khang, số dư hôm nay là 10.800.000 đồng. Tôi nhẩm tính theo số liệu mà người gởi cho biết: Của chị T, một blogger từ Đức mới nhờ người nhà chuyển vào bảy triệu đồng, của P hai triệu đồng, của K một triệu đồng, của C ba trăm ngàn đồng, của S hai trăm ngàn đồng. Như vậy ba trăm ngàn đồng còn lại là của ai ? Cũng không có gì ngạc nhiên khi buổi trưa, nhà thơ Đỗ Trung Quân mang đến hai triệu sáu trăm năm chục ngàn đồng, hỏi của ai, anh nói của người quen mang đến tòa soạn nhưng xin được giấu tên. Và, sẽ không có gì ngạc nhiên khi gặp một message dưới đây :
“Anh Danh à, em cũng muốn gửi chút ít tiền lương giáo viên quèn cho chị Thiện đó, mà em hông muốn bị hài danh và hài tánh ra tùm lum, chuyển khoản thì cũng lưu lại hồ sơ lung tung.Nếu phóng viên Duy Khang đó có ở VPTT Cần Thơ thì em ra thẳng đó gửi cho hắn luôn sẽ tiện hơn. Sẽ còn đợt sau nữa hả anh? Muốn làm người tử tế bi giờ cũng khó lắm anh à.”
Lại một tin nhắn từ số máy 0937374455: “Anh nhắn cho em số tài khoản để em chuyển chút ít giúp chị Thiện/một người đọc blog của anh”. Tôi gọi lại hỏi tên. “Dạ em tên Lực, nhưng anh đừng bận tâm làm gì, em chỉ gởi chút ít thôi mà”.
Lực ơi ! Điều mà tôi bận tâm đâu phải là số tiền em giúp chị Thiện nhiều hay ít. Cũng như hôm kia, chị Hương ở Hóc Môn mang ra vài chục quyển tập với ba trăm năm chục ngàn đồng, chị nói trong nầy có một trăm năm chục ngàn của ba người hàng xóm, mỗi người gởi năm chục ngàn đồng với mấy lời chia sẻ. Ôi ! Cái phong bì mỏng manh mà sao nặng trĩu ân tình ! Nó nặng đến nỗi không thể dùng công cụ đo lường nào tính được. Tôi trộm nghĩ, cái Đồng Cỏ Chát của tôi suốt bảy năm qua nằm im lìm trong ray rứt, giờ đây bỗng hóa ngọt ngào.
Cuộc sống có những lúc làm tôi tuyệt vọng, có những chuyện làm tôi bị mất lòng tin. Nhưng tôi tin vào luật nhân quả, tôi tin vào lòng nhân ái còn tiềm ẩn đâu đó trong cõi đời nầy. Cách nay không lâu, khi viết bút ký Cổ Tích Trên Đỉnh Mồ Côi, tôi đã gởi gấm vào cái niềm tin đó, rằng: “Những câu chuyện cổ tích bao giờ cũng đi đến một kết thúc có hậu. Nhưng dân gian thường hay lý giải sự bế tắt bằng những phép màu. Và tôi hy vọng trong câu chuyện nầy, sẽ có một phép màu nào đó đến với anh Bông. Phép màu ấy chính là cái tâm, là lòng nh ân ái đang ẩn chứa đâu đây, trên cõi đời nầy”. Và quả nhiên là như vậy. Mấy tháng qua, bạn đọc trong nước, ngoài nước lần lượt tìm đến Đỉnh Mồ Côi để tiếp sức cho anh Bông chăm lo cho những thiên thần bé nhỏ.
Giờ đây, câu chuyện Đồng Cỏ Chát lại khơi dậy lòng nhân ái. Chúng ta không hy vọng chị Thiện sẽ trả được món nợ bảy mươi triệu đồng. Nhưng với chị, vài chục triệu đồng bây giờ quả là không nhỏ. Cháu Hận chẳng những thoát khỏi nguy cơ bỏ học mà có thể được học đến nơi đến chốn một cách đàng hoàng từ sự đỡ đầu của một blogger bên Đức. Ba Đứa con lớn của chị Thiện đang vất vưởng ở Sài Gòn có thể sẽ ổn định hơn với công ăn việc làm từ sự lo toan của chị Pink_Heart.
Nhưng vượt lên sự ấm áp của gia đình chị Thiện là gì ? Tôi nhớ trong phim Chuyện Tử Tế của đạo diễn Trần Văn Thủy có câu: “Tử tế luôn có trong mỗi cuộc đời, mỗi gia đình, mỗi dòng họ. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ Tổ tiên hay trên Lễ đài quốc gia. Bởi thiếu nó thì một dân tộc, một cộng đồng dù có cố gắng đến tột bực cũng chỉ là những điều vớ vẩn”.
Xin chân thành cảm ơn các bạn ! Chính các bạn đã giúp cho tôi một niềm tin về sự tử tế và sự tiềm ẩn của lòng nhân ái. Và, chính niềm tin ấy đã giúp tôi tự tin với công việc của mình, với con đường mình đã chọn.
18 nhận xét:
Miền Tây trời mưa dầm thúi đất. Nhưng em cũng phải tiếp tục về U Minh hạ để không phụ lòng những người tử tế!
Xin ngã mũ chào những tấm lòng từ bi và bác aí. Chúc các bạn khỏe.
híc...
Sau 1 ngày rất căng thẳng và mệt mỏi thì đã được an ủi bằng những tin vui trong entry này! :)
Có lửa mới thắp được lửa.
Người rất tử tế mới khơi được lòng tử tế của người khác thức dậy.
Sau chị Thiện, chúng ta sẽ làm gì nữa? Một chương trình dài hơi hơn, có thể chứ bác Danh nhỉ? Tôi nghĩ bạn bè vẫn sẵn lòng mà.
nhờ người gửi ở tòa sọan trước 20/9 là được phải khg ạ? em hiện giờ khg còn ở Vn nữa
Chúc mừng thành công dù mới bắt đầu của những người tử tế.
Bớ người ta, các vị này làm từ thiện vô tổ chức...
"Blog ảo, tình người thật", câu này ko bit của ai mà hay quá ta!
adiđàphật ở hiền gặp lành chúc chị THIỆN , A DANH và mọi blogger luôn gặp may mắn cho cuộc sống ,
/ ah cho nhắn nhủ , làm từ thiện phải thông qua mặt trận tổ yến đó nhe !
À , ra anh nhấm nháp thành cái entry này . Giúp đời là sẽ tự giúp mình nhẹ nhàng thanh thản vốn là điều quý hiếm khi bôn ba ...Anh và anh Kwan , thực hok biết làm sao để cảm ơn 2 anh ! chắc lần offline tới phải có một chai hòanh tráng ! Hic !
Chuyện tử tế thời nay cũng không ít, nhưng lại ẩn hiện trong đời thường. Để có chuyện tử tế, niềm tin là điều cấn thiết nhất.
lâu lắm rồi mới gặp được 1 tin như thế này...Ở hiền gặp lành mà...
Mong mọi điều tốt đẹp được thực hiện thông qua blog của em sẽ làm ấm lòng bao người.
Nếu biết trong tro còn lửa, thì việc khơi dậy và đốt lên cần cả một tấm lòng.
Chỉ có tình yêu thương mới có thể truyền đi tình yêu thương. Lửa căm giận chỉ đốt lòng căm giận.
Cám ơn những dòng chữ từ đáy tim bạn.
Hãy tiếp tục nhé, những người tử tế
Chúc anh may mắn. Đừng để bị người ta bắt như thày Quảng Độ.
Đăng nhận xét