Hồi kháng chiến chống Mỹ, Lưu Bình làm du kích ấp ở Xẻo Lá, tuy không mấy thông minh nhưng nhờ có máu liều, chuyên đánh thế đội đầu đối phương nên thỉnh thoảng cũng lập được chiến công. Dương Lễ thi rớt tú tài, sợ đi lính nên tìm về quê lẩn trốn. Gặp Lưu Bình trong một trận đá gà, hai người kết nghĩa đệ huynh, có lấy kim chích máu ăn thề hẳn hoi, cả ấp Xẻo Lá ai cũng biết.
Dương Lễ có nhiều tài vặt, nhất là trong lãnh vực điện tử như sửa radio, ráp ampli làm máy truyền thanh nên dễ gây cảm tình với vùng kháng chiến, chẳng bao lâu, gã được rút vào chiến khu phụ trách công tác chuyên môn. Gọi là chuyên môn nhưng thật ra Dương Lễ chỉ làm mỗi việc sửa chữa radio cho lãnh đạo nghe đài. Công việc nhàn hạ nhưng lại quen biết với nhiều vị lãnh đạo cấp trên, bất kỳ radio của cấp trên bị hư hỏng thì dù bất kể ngày đêm, đường xá xa xôi cách mấy Dương Lễ cũng có mặt kịp thời.
Nhờ vậy mà sau giải phóng, Dương Lễ lập tức được bổ nhiệm chức giám đốc đài phát thanh, rồi dần dà ôm luôn cái đài truyền hình của tỉnh. Lễ là người có năng lực trong việc chăm sóc cho lãnh đạo cả vật chất lẫn tinh thần, từ tivi, đầu VCD hiện đại đến các chương trình giải trí, các loại . . . phim.
Khi đài phát thanh truyền hình của tỉnh được trang bị hiện đại đến mức . . . không còn gì để trang bị thêm thì Lễ thấy rằng cần phải giao cho người khác quản lý để Lễ chuyển sang đầu tư cho lãnh vực công nghệ thông tin.
Xét thấy Lễ có tài năng nên lãnh đạo giao cho Lễ lập dự án tin học hóa tỉnh nhà. Chẳng bao lâu, nhà của vị lãnh đạo nào cũng được Lễ đầu tư một máy tính để . . . trùm lên một loại khăn sang trọng.
Lễ trở thành nhân vật nổi tiếng hiện đại hóa . . . mọi thứ ở tỉnh nhà.
Phần Lưu Bình, do bệnh thành tích trong kháng chiến mà người ta hay gọi là bệnh công thần nên tỏ ra huênh hoang, hách dịch, lại thêm tật mê đá gà, rượu chè be bét. Vừa lên chức xã đội trưởng thì Lưu Bình bị đuổi việc vì mắc phải tội dâm ô, bị vợ con hành hạ, xóm làng miệt thị cộng với mùa màng thất bát liên miên, lúa khoai rớt giá, Lưu Bình trở thành tay nát rượu, chán đời.
Một hôm, tình cờ thấy Dương Lễ xuất hiện trên tivi, Lưu Bình bèn nhảy xuống tàu đò đi tìm bạn. Đến nơi, bảo vệ không cho vào cổng. Lưu Bình đứng bên ngoài gào thét. Dương Lễ bước ra dõng dạc tuyên bố:
-Ta không quen biết Lưu Bình nào cả, nếu ngươi có giỏi thì hãy học dzi tính đi rồi lên mạng chát với ta,đừng có ở đây lải nhải. Thời đại tin học, không ai nói chuyện bằng lời.
Lưu Bình căm giận đến tím ruột bầm gan, lủi thủi ra đi mà vừa khóc vừa thèm rượu.
Gã đi được một đoạn thì thấy chiếc mercedes chạy tới chặn đường, một cô gái mặc . . . quần lỡ, áo dây, đầu hai ba thứ tóc nhuộm mở cửa xe bước xuống nhẹ nhàng nắm tay gã và nhỏ nhẹ nói:
-Em chào Lưu Bình công tử !
-Nàng là ai mà gọi ta bằng công tử ? Ta chỉ là gã ăn mày.
-Em là Châu Long, là kế toán trưởng công ty Matimex của Dương Lễ.
-Vậy thì nàng hãy tránh ra !
-Không, mời chàng lên xe, em có chuyện cần nói.
Châu Long đưa Lưu Bình đến một khách sạn sang trọng. Nàng lấy ra bộ quần áo mới bảo Lưu Bình tắm rửa. Lưu Bình tuy ngạc nhiên nhưng ngoan ngoãn làm theo. Xong, nàng vừa khui chai chivas vừa bắt đầu tâm sự:
-Em vừa là kế toán trưởng, vừa là bồ nhí của Dương Lễ. Nhưng bây giờ hắn đã phản bội em, hắn mê con thư ký.
-Vậy nàng tính sao ?
-Hắn cũng phản bội chàng, cho nên em muốn hợp tác với chàng để trả thù.
Lưu Bình trố mắt:
-Trả thù ?
-Vâng. Đây là số vàng và đô-la mà em tích lũy trong thời gian sống chung với hắn. Chàng hãy cầm lấy. Còn đây là hộp OK, chàng cũng cầm để mà dùng khi hữu sự. Chúng ta sẽ đến một chân trời xa lạ để lập nghiệp, xây tổ uyên ương và lập mưu tính kế để trả thù.
Lưu Bình ôm chầm lấy Châu Long mà khóc rống lên như trẻ con. Châu Long bình tĩnh nói tiếp:
-Em sẽ lo cho chàng lấy bằng đại học để trở về trả thù Dương Lễ.
Lưu Bình hốt hoảng:
-Trời ơi ! Cái gì thì ta làm được, còn cái bằng đại học thì vô phương ! Hồi nhỏ ta chỉ biết mê đá gà chớ có học hành gì đâu.
-Không có gì khó cả, thậm chí chàng có thể lấy bằng Tiến sĩ, nếu cần.
Sáng hôm sau, Châu Long lái xe chở Lưu Bình đến một thành phố khác. Ở đó nàng mở nhà hàng karaoke kiêm tắm hơi và vật lý trị liệu ( thiên hạ đồn nói Châu Long mở quán gấm đầu làng là sai sự thật, tác giả có đến đó hát và mat-xa hẳn hoi ). Lưu Bình lúc nầy tỏ ra phong độ khác thường. Mỗi tuần ba ngày, chàng đến trung tâm giáo dục thường xuyên để học lớp cử nhân quản trị kinh doanh, hệ tại chức. Buổi tối, chàng đến trung tâm tin học để học các chương trình căn bản. Đêm về, chàng thực hành trên . . . máy, cả phần cứng, phần mềm. Thỉnh thoảng, chàng cùng Châu Long lên mạng, vào trang web play boy.com để xem . . . thời sự.
Thời gian trôi qua cũng nhanh, chỉ mới hết vài hộp OK thì chàng đã công thành danh toại.
Nhưng lạ thay, hôm chàng đi lấy bằng cử nhân trở về thì nhà hàng Châu Long đã biến đi đâu mất, thay vào đó là tấm bảng tổ bố ghi tên công ty trách nhiệm hữu hạn tin học LƯU BÌNH. Rất đỗi ngạc nhiên, chàng bước vào thì có mấy em mặc áo hai dây lễ phép khoanh tay “ chào sếp”. Chàng chạy thẳng lên lầu, cửa phòng vẫn mở nhưng Châu Long đâu không thấy, chỉ thấy một phong bì đỏ rất to. Chàng vội mở ra xem. Một tờ giấy phép thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn đứng tên chàng. Mấy dòng chữ của Châu Long ghi địa chỉ mail chaulong@yahoo.com và hẹn giờ lên mạng chat.
Không hiểu gì cả. Nhưng đúng giờ, chàng cũng mở mạng thử xem.
-Lưu Bình đây, Châu Long nàng đang ở đâu, nàng làm cái trò gì mà kỳ cục zdậy ?
-Kính chào Lưu huynh, hiền đệ đây, Dương Lễ đây !
-Nhà ngươi . . .
-Đừng ngạc nhiên, Lưu huynh còn nhớ hôm ấy khi đuổi huynh ra khỏi cổng, đệ có bảo rằng huynh hãy đi học dzi tính đi rồi lên mạng chat với đệ, bây giờ thì huynh thành công rồi ( thiên hạ đồn rằng Dương Lễ bố thí cho Lưu Bình trái cà thiu và tô cơm hẩm là sai sự thật, vụ nầy có Châu Long làm chứng ).
-Nhà ngươi . . . Thế còn Châu Long của ta ?
-Châu Long là vợ của hiền đệ, là em dâu của Lưu huynh. Cô ấy vâng lệnh em mở quán bia ôm để lo cho hiền huynh ăn học.
-Trời ơi ! Nhưng mà ta đã lỡ . . .
-Em biết rồi, Lưu huynh đừng lo. Thời số hóa mà, nàng cũng giống như phần mềm ứng dụng vậy thôi, bị virus thì ta có chương trình để diệt, bị lỗi thì ta cài lại phần mềm khác, lỗi nhiều nữa thì ta cài lại windows, có sao đâu ( thiên hạ đồn Châu Long từng nói với Lưu Bình rằng Chàng chưa thi đỗ thì chưa động phòng là sai sự thật, bằng chứng là mấy hộp OK ).
-Ta vẫn chưa hiểu, còn cái công ty của ta thì sao ?
-Vấn đề là ở chỗ đó. Em trả ơn cho đại huynh chỉ là chuyện nhỏ, đầu tư cho huynh làm ăn mới là chuyện lớn. Số là, tỉnh ta giao cho em lập dự án đầu tư xây dựng trung tâm công nghệ phần mềm. Em với Châu Long đang đau đầu vì chuyện tìm đối tác để lập công ty sân sau thì bất ngời Lưu huynh xuất hiện. Em bàn với Châu Long bèn lập kế lo cho huynh ăn học . . .
-À, ta hiểu rồi . . .
-Vậy thì, từ nay em là bên A, còn Lưu huynh là bên B.
Bỗng Lưu Bình nổi hứng lên, vừa chát vừa hát:
Bên A là chùm khế ngọt
Bên B trèo hái mỗi ngày
Bên A tràn đầy bổng lộc
Hợp đồng ta ngắt làm hai . . .
22 nhận xét:
Tiếp, tiếp,... tập 2, hậu Dương Lễ đi bác Danh. Ví dù Dương Lễ bị tố, rồi hạ cánh an toàn dzị đó.
Kakaka...truyện hay bá chấy luôn!
Mục lục :
1.ÔNG VUA CÓ CÁI LỖ TAI LỪA
2.SƠN TINH ĐÃ TỪNG THỎA HIỆP VỚI THỦY TINH
3.KÉT NGU HƠN BÒ
4.Tự phê bình và phê bình
5.LƯU BÌNH - DƯƠNG LỄ THỜI SỐ HÓA
Còn entry nào nữa không vậy ta? Đặng chuẩn bị in Ngụ ngôn Võ Đắc Danh. :)
cười mệt quá đại ka ơi
buon cuoi qua
Rồi đâu lại vào đấy, anh viết cứ viết, người ta làm cứ làm.
Đúng khẩu khí tác giả, hợp khẩu vị bá tánh!
Cái chai ta chia một nửa
Cù cưa cho cái hợp đồng
Đến khi mèo mả chạy rông
Đưa nhau dựa cột thì cùng kiu to:
Lưu Bình Dương Lễ ...muốn nằm !
Bác Danh ơi, bác lập blog mới để viết theo phong cách mới này đi. Còn blog này thì vẫn giữ nguyên bác nhé
Truyện hay quá, sâu sắc và thâm thúy!Chỉ có điều đọc xong thế nào cũng có người nhột lắm đó nghen!!!
Thiệt tình... hay quá !
Truyen hoi bi hay
em lạy bác ..sợ bác luôn ..cái này gọi là lây bệnh đây mà ...cười chắc chết wa ..
nể Chú quá, bái phục bái phục !
cái này mà cha lê văn Nghĩa bên TTC dám đăng mới gọi là ngon cơm á!
lưu bình và dương lễ không đọc blog đâu anh, nên anh viết blog tụi hắn không đọc được đâu. tuy an toàn nhưng hơi uổng.
Ô trời,Lưu Bình,Dương Lễ và Châu Long có đội mồ sống dậy mà đọc cái entry của bác Danh thì cũng chỉ biết xá dài và cười xoà khen:"khâm phục..khâm phục",rồi lại mếu máo khóc "tiếc thay..tiếc thay..bọn ta giá được tái sinh như kiếp bi giờ hén!!"
Tin mới cho anh nè, hôm trước em có về Xẻo Lá chơi thấy 2 cha nội Lưu Bình với Dương Lễ lại áo quấn rách rưới ngồi chồm hổm đá gà ở đầu làng đó. Còn bà Châu Long thì, gớm, tay cầm hộp OK, nhảy tưng tưng cổ vũ quá trời quá đất.
Không tin anh bắt xe zề Xẻo Lá mà coi!
Trời đất! Đọc đoạn đầu đã cười đến nỗi không đọc nỗi nhưng hấp dẫn quá nên vẫn ráng đọc tiếp đến dòng cuối cùng.
Anh Danh có tài viết, tài văn, viết gì cũng thu hút. Anh viết về những mẫu đời thật, người thật việc thật khiến lòng người ấm lại. Anh viết trào phúng khiến mặt người giãn ra, tươi hơn, coi như xả strees.
Bữa nào rảnh anh Danh cho xin cái nick của Dương Lễ anh Danh nhé, để chat với lão ta hòng kiếm chút cháo xem sao, chứ lúc này tôi cũng khô máu quá anh ạ!
:))
Hơ hơ, khoái nhứt cái đoạn cuối!
cái này là...ngụ ngôn thời hiện đại đấy
Tuyet!
Đăng nhận xét