Chuyện kể rằng ngày xưa, rất xưa, dường như là sau cái đêm giao thừa mà cả nhân loại tưng bừng đón chào thế kỷ XXI, người ta bổng xôn xao đồn rằng bên bờ sông Cửa Lớn, thuộc vùng rừng ngập mặn Mũi Cà Mau xuất hiện một hòn đá mà dân chúng địa phương gọi là hòn vọng tàu. Khác với hòn vọng phu ở Đồng Đăng, hòn vọng tàu ở mũi Cà Mau là một người đàn ông lịch lãm, tuổi trạc năm mươi, tay cầm chiếu lệnh có triện son mà dân địa phương gọi là tờ quyết định có đóng mộc. Mắt ông ta nhìn xa xăm về phía biển đông như trông đợi bóng hình ai với niềm vô vọng.
Sau khi có mấy tờ nhật trình đưa tin về hiện tượng lạ lùng nầy, một đòan khảo cổ học được cử đến, rồi dân chúng cả nước đổ xô đến xem làm xôn xao cả một vùng rừng ngập mặn vốn yên tĩnh mấy trăm năm. Cuối cùng, sau nhiều ngày dài công nghiên cứu, kết quả khảo cổ đã được công bố về nguồn gốc của hòn vọng tàu, các tờ nhật trình đã tóm tắt như sau: Vào giữa thập niên tám mươi của thế kỷ hai mươi, người đàn ông nầy là một vị quan huyện mắc phải tội dâm ô, lẽ ra phải về cày ruộng, nhưng vì vốn có nhiều công lao trong công cuộc chống ngoại xâm nên được chiếu cố. Một hôm, vị quan chủ tỉnh gọi ông lên và bảo: xứ ta là xứ rừng vàng biển bạc, ắt có nhiều sản vật quý hiếm để xuất cảng sang các nước lân bang, nhà ngươi hãy cầm tờ lệnh nầy mà về sông Cửa Lớn, chổ gần cửa Bồ Đề để mà mở cảng, chắc hẳn tàu buôn các nước sẽ vào. Nên nhớ, khi mở cảng rồi thì tình hình dân sinh có lắm điều phức tạp, gái bán hoa ở khắp nơi sẽ đổ xô về, ngươi nhớ mà kềm chế dục vọng kẻo tái phạm sai lầm. Vậy là vị quan ấy cầm lệnh ra đi, chiêu mộ binh lính về mở cảng tại trấn Năm Căn, bên bờ sông Cửa Lớn rồi ngày ngày ra đó đứng chờ tàu. Năm tháng đi qua, mấy mùa mưa nắng, ông cứ kiên nhẫn mà chờ, cuối cùng bị hóa thạch dần từ dưới lên trên, dân địa phương thấy vậy đặt cho cái tên là hòn vọng tàu.
Khách đến tham quan có rất nhiều thành phần, và mỗi người có một ý kiến khác nhau.
Một nhà tâm lý học nói:
-Dường như cái phần tâm linh của hòn đá vẫn còn, cứ mỗi lần nghe tiếng còi xe ôm thì đôi mắt ấy nhấp nháy, gương mặt rạng rỡ lên. Có phải ông lầm tưởng tiếng còi tàu chăng ?
Ông kỹ sư hàng hải nói:
-Ta có thể lập dự án nạo vét lại lòng sông cho tàu một ngàn tấn vào cảng, lập bãi container, tập trung hàng hóa xuất khẩu về đây thì có thể cứu hòn đá trở lại kiếp người.
Một nhà kinh tế học cải lại:
-Đã tốn hàng trăm tỷ để biến một con người trở thành hòn đá, giờ chẳng lẻ tiếp tục tốn thêm hàng trăm tỷ nữa để cứu lấy hòn đá ? Tôi phản đối !
Một thương gia chuyên nghề xuất nhập cảng tỏ ra đồng tình:
-Đúng vậy, không thể cứu được, đầu tư như thế chẳng khác nào bỏ con cá bự để bắt con tôm nhỏ. Tôi cũng phản đối !
Một ông thầy địa lý sau khi bấm đốt mấy ngón tay, mắt nhìn sông, nhìn biển, nhìn rừng, miệng lầm bầm những từ khó hiểu rồi lên tiếng hưởng ứng:
-Tôi cũng phản đối, ở đây xét về mặt thiên thời, địa lợi, nhơn hòa thì chẳng có gì để hấp dẫn tàu buôn. Cho nên cái hòn đá nầy là chính là sự trả thù của thiên thần thổ địa.
Một luật sư nói:
-Vậy thì phải xét xử cái người ký lệnh đưa ông ta về đây để biến ông ta thành nạn nhân !
Một luật sư khác nói:
-Nhưng cái lệnh ấy cũng hóa đá mất rồi !
Một nhà điêu khắc nói:
-Rõ ràng là một kiệt tác của thiên nhiên !
Ký giả Binh Nguyên ( lúc bấy giờ đang làm tư lệnh vùng IV của tờ Tuổi Trẻ ) vừa chụp hình, vừa ghi chép lia lịa vào sổ tay và nói:
-Chưa đâu, dọc theo bờ biển nước ta rồi sẽ mọc lên nhiều cái hòn vọng tàu như thế !
Một nhà thơ ( không phải Đỗ Trung Quân ) dẫn người yêu (của Osin) đến tham quan, anh lặng người xúc động, ngắm nhìn hòn đá rất lâu rồi nói khẽ:
-Sự chờ đợi nào cũng hóa đá thôi em !!!
4 nhận xét:
ê! khai tùm lum vợ tui hỏi sao cha nội!sửa lại cha osin mang gái đến và nói thế1kg phải tui!
...thiệt là tiềm năng :D Em đề nghị tổ chức tour du lịch văn hóa đến hòn vọng tàu :D
Sau cùng, có một ông già, một chiều lang thang chốn Năm Căn, cũng ngập tràn hơi men, lần mò ra gần Hòn Vọng Tàu, tính lấy nước trong người ra. Đột nhiên thấy cục đá rùng mình, ông hết hồn không còn ham muốn đái. Quay lại, chấp tay xá dài 3 xá: "Vì tôi là người trần mắt thịt, vì không biết thánh thần ở đây, nhưng còn may chưa làm điều mạo phạm. Mong ngài lượng thứ". Xá rồi bèn lỉnh đi chổ khác mà tè.
Tối đến, nằm trong phòng trọ 2 sao ở thị trấn Năm Căn, trong giấc mơ, ông già bỗng gặp lại Hòn Vọng Tàu, lúc này hóa thân thành một vị quan mặt to, bụng bự, đằng đằng sát khí, miệng thét lớn: "Tức quá, cái lũ quan trên toàn nói một đàng làm một nẻo. Tuy ta mắc tội, nhưng vì quá tin vào lời hứa mà hóa đá chốn này. Nhà ngươi phải tìm cách làm sao cho các quan trên biết mà di dời ta vào chổ đông người".
Ông già giật mình tỉnh giấc, vã mồ hôi, lẩm bẩm một mình trong miệng:"Thiệt là khổn nạn quá mà, mình là dân đen cu li, làm sao mà truyền tin cho quan lớn được. Cái thằng cha Hòn Vọng Tàu thiệt là ác nhơn." Nói là nói vầy, chứ trong lòng ông ta nhấp nhổm không an. "Hay là ta cho đăng báo cái sự vụ này, nhưng báo nào mà đăng. Hic, khó nghĩ quá. Ông già phân vân và lo lắng thêm bội phần.
Cuối cùng, ông già cũng kiếm ra giải pháp, bèn chơi một bài tùy bút vui nhộn lên trên blog Dà Hú, hy vọng có một vài quan lớn nào đó vô tình đung đưa con mắt vào cái bờ lót của ổng, thì mọi chuyện cũng nên...
Chuyện riêng...của ai mà lỡ dại đưa cho Bác Danh viết ký vậy trời.
Đăng nhận xét